Đêm nay là đêm Noel.
Sài Gòn tưng bừng ánh đèn đủ màu đủ sắc.
Con Cúc đứng giữa ngã tư đông đúc đầy tiếng còi xe. Nó xốc thúng trứng cút lên đầu, bươi giữa đám đông mà đi.
Con Cúc nó bán trứng cút sau giờ học. Mấy lần vô tình bắt gặp bạn học trên đường thường bị chúng nó trêu là 'Cúc cút'. Biệt danh ấy gắn chặt với nó từ cấp 2 đến giờ. Con Cút mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống với bà ngoại nay đã hom hem ngoài 80. Giờ công sở của nó bắt đầu từ 7h tối đến hơn nửa khuya. Hôm nay ngày lễ, nó quyết tâm gia tăng năng suất để có thêm chút tiền, dù sao thì Tết cũng sắp đến.
Vậy mà nó lại bán ế....Nó quên tính đến chuyện người ta đi lễ nhà thờ, người ta đoàn viên gia đình, người ta hẹn hò tình tự ở nơi nào mà 'chỉ có hai chúng ta'. Ít người mua hẳn mà cút thì lại đầy thúng.
Nó ngán ngẩm ngồi thu lu một góc, dòng người tấp nập trôi qua. Nghe những tiếng cười đùa, ngắm những bộ quần áo lộng lẫy, nhìn những vòng tay âu yếm, nó thèm lắm.
Nó chợt nhớ câu chuyện cô bé bán diêm, nó thầm nhủ 'thay vì đốt diêm thì mình ăn trứng cút nhỉ, chắc chắn là không chết cóng như con bé kia được, cùng lắm trúng thực thôi'. Nghĩ là làm, nó lấy một bịch, nhắm mắt ước cho mình sau khi ăn hết bịch này sẽ tưởng tượng ra hình ảnh của một bữa tiệc Giáng Sinh sang trọng ở nhà hàng 5 sao. Lúc nó định bóc ra ăn thì bất chợt thấy có hai người ngồi gần đang nhìn chằm chằm vào nó.
Hẳn đó là vợ chồng, nó nghĩ. Người đàn ông dáng vẻ tầm thước, mặc cái áo sơ mi trắng đã ngả thành màu cháo lòng. Người phụ nữ kia thì mang thai, nét mặt đầy vẻ mệt mỏi, trán lấm tấm mồ hôi như chừng bị sốt. Con Cúc quan sát thấy người đàn ông đang lui cui lau những giọt mồ hôi cho vợ, mắt vẫn nhìn về phía nó, chính xác hơn là nhìn về phía cái bịch trứng cút nó đang cầm trên tay.
Con Cúc hiểu liền.
Con Cúc tiến lại phía họ, đưa một bịch cho người đàn ông nói:
- Cháu mời cô chú một bịch.
Với kinh nghiệm buôn bán bao lâu nay, nó nhìn thấy được đôi vợ chồng này nghèo thiệt, đang mệt mỏi thiệt, cô vợ có bầu thiệt chứ không phải như cái cô gì có chửa hay đứng xin ở góc ngã tư Hai Bà Trưng và Võ Thị Sáu ba bốn năm vẫn chưa đẻ. Nó thấy họ tội tội, giống như nó vậy.
Người đàn ông nhìn nó lấm lét
- Cháu bán bao nhiêu? Cô chú không có nhiều tiền lắm.
- Dạ, cháu biếu cô chú, không lấy tiền đâu ạ.
Người đàn ông đón bịch trứng cút bằng hai tay, rưng rưng:
- Cám ơn cháu nhiều lắm, vợ chú ốm nghén, rất hay thèm ăn trứng cút.
Người phụ nữ gật nhẹ đầu, tỏ vẻ cảm ơn.
Con Cúc mỉm cười định bỏ đi thì người đàn ông nắm tay nó kéo lại
- Cháu ở đây ăn tối với cô chú...nhờ có bịch trứng cút của cháu, bữa ăn lễ Giáng Sinh của cô chú thật trọn vẹn. Xem nào...ơn giời ..món khai vị đây rồi mình ơi.
Người đàn ông bóc trứng cút cho vợ ăn. Con Cúc thấy vui vui cũng bóc ăn chung. Người đàn ông lôi trong mấy cái túi xốp để bên cạnh, trải tấm ny-lông xanh rồi bày biện ra. Con Cút hơi bị bất ngờ.
Nào là gỏi, nào là gà, nào là mỳ hải sản. Nhiều món lắm. Con Cúc bất giác nuốt nước miếng.
Người đàn ông mỉm cười đôn hậu
- Hôm nay lễ mà, mình phải hoành tráng chứ. Ăn thoải mái đi cháu hehe, mấy món này toàn đặc sản nhà hàng 5 sao, búp phê mắc tiền không đó. Hôm nay đông, người ta ăn còn thừa nhiều, chú cũng kỹ lưỡng chọn mấy món ngon nhất đó cháu. Không phải món gì cũng bươi về đâu.
Con Cúc nghe nói cười híp mắt. Thức ăn thừa của nhà hàng nó có lạ gì. Nó vẫn xin khách cái miếng cánh gà còn thừa trên bàn lúc họ đang tính tiền mà. Lo gì.
Nó không khách sáo chụp cái đùi gà nhồm nhoàm...mùi vị của miếng thịt gà thơm lừng, lại có thêm mùi thuốc bắc hăng hắc.
- Cháu biết thưởng thức quá, gà Đông Tảo đó. Món này ngày xưa tiến vua, hôm nay chú cháu mình nhậu.
- Cô chú ở quê lên ạ? Con Cúc chợt hỏi, miệng vẫn còn lúng búng thức ăn.
- Ừ, cô chú ở Chắc Cà Đao lên. Cô thương chú, theo chú, dù biết gia đình cô không chấp nhận vì chú chỉ là phụ hồ, còn nhà cô thì giàu có nhất vùng. Nghe tin cô có thai với chú thì gia đình phản đối dữ lắm, có người trong họ hàng còn hăm he đòi bắt cô phải phá cái thai đó đi vì nghe đâu sau này con của cô sanh ra thì sẽ được thừa hưởng hết đất đai điền sản của gia tộc, như làm vua của một vùng vậy. Bữa giờ chú phải đưa cô lên Xì Gòn lánh nạn chứ ở đó thì nguy hiểm cho bé lắm.
Con Cúc gật gù ra vẻ hiểu chuyện. Mấy câu chuyện này nó hay thấy trong mấy tuồng cải lương, ai ngờ bữa nay gặp người thực việc thực.
Nó nhìn hai người, nhìn cái cách họ chăm sóc cho nhau, nhìn cái ánh mắt họ trao cho nhau. Nó thấy ấm áp lắm.
- Cô chắc yêu chú lắm nên mới hy sinh như vậy, phải không cô?
Người phụ nữ mỉm cười:
- Mèn ơi, chả biết sao mà si chả lắm.
Yêu cả lúc sổ mũi hắt hơi
Yêu không biết nói lên lời
Sống trên đời, như thế là đủ.
Con Cúc mắt chữ o miệng chữ a:
- Chùi, cô ứng khẩu thành thơ, còn hay hơn cô giáo dạy văn con nữa
Người phụ nữ liếc yêu chồng khi thấy chàng gấp tờ báo làm quạt, quạt lấy quạt để.
- Thì thương chả lắm, người gì mà cục súc, nhưng sao vẫn thương. Chả ngủ chả ngáy mà nghe còn hay hơn Đàm Vĩnh Hưng hát nữa.
Con Cúc nhìn họ, rồi chợt nhớ đến cái gia cảnh neo đơn của mình, nó bỗng bồi hồi.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai nó, người phụ nữ nhìn nó trìu mến:
- Cháu ạ, mỗi người mỗi cảnh, nhưng ai cũng có hạnh phúc của riêng mình, và ai cũng có quyền được có hạnh phúc.
- Cô nói đúng đó cháu. Cháu đừng nghĩ mình nghèo là mình không có hạnh phúc. Cháu nhìn bên kia đường xem. Trong cái nhà hàng sang trọng đó, mọi người ăn vận xa hoa chúc tụng nhau đó, họ cũng có nỗi khổ tâm riêng của mình, chứ cũng không hẳn là hạnh phúc đâu. Nhìn xem, kìa kìa, thằng cha mập ú nu đang tọng miếng thịt to bằng cái mặt chả vào miệng đó..đó cháu thấy không? Hắn ăn nhằm cái miếng thịt Bình Mập sẽ phải khám bác sĩ nhiều vì thịt bị nhiễm hóa chất, cũng không sung sướng gì, đúng không? Bây giờ trong nhà hàng sang trọng thì cũng toàn thực phẩm
giàu chất độc, toàn hàng Bình Mập trôi nổi qua không à. Kìa, còn cái gia đình trẻ ngồi góc phòng kìa, đó, anh chàng vẫn đon đả với cô nàng nhưng tay lại để xuống dưới bàn nhắn tin liên tục đó thấy chưa? Chú cá là hắn đang bắt cá đến bốn năm tay. Cô nàng kia liệu có đang hạnh phúc không? Còn anh chàng ăn vận lịch lãm đang thao thao bất tuyệt trong cái bàn đông người giữa phòng đó, cháu thấy không? Anh ta có vẻ là tay bán hàng đang cố gắng làm vừa lòng khách, uống thật nhiều để có cái hợp đồng nhưng chưa hẳn phần lợi tức của cái hợp đồng đó đủ để bù đắp cho thời gian của anh ta với gia đình và cho cả căn bệnh đau bao tử đang hành hạ. Thế đấy cháu ạ, hạnh phúc của cháu luôn hiện hữu, chừng nào cháu vẫn còn biết cảm thông và sẻ chia. Và quan trọng nhất là cháu phải tự mình nhận ra được hạnh phúc.
Con Cúc há hốc mồm (ngôn ngữ teen gọi là đứng hình), nó không ngờ người đàn ông này lại thốt lên những lời lẽ hay đến thế, dù nó chỗ hiểu chỗ không.
- Nhưng ít ra họ cũng được ăn ngon mặc đẹp, không phải nai lưng ra kiếm tiền chạy ăn hàng ngày như cháu. Ít ra họ cũng được yêu thương. Không có cảm giác cô đơn như cháu trong mấy ngày lễ thế này. Nó chống chế với giọng buồn buồn.
- Cháu à, cháu là cô bé ngoan, hôm nay là Lễ Giáng Sinh hạnh phúc sẽ đến với cháu và với cả mọi người xung quanh cháu.
Người đàn ông chỉ tay về phía ngôi nhà thờ xa xa đang đổ chuông
- Hôm nay người ta đi lễ đông lắm, ai cũng hân hoan, theo tiếng chuông ấy, biết đâu cháu tìm được hạnh phúc.
Con Cúc xoa xoa cái bụng, chừng như đã no căng, nó chia tay đôi vợ chồng, quảy cái thúng bên hông rồi đi. Tự nhiên bước chân nó hướng về phía ngôi nhà thờ với tiếng chuông ngân dài, vang vọng.
Nó thấy ai đi lễ cũng mặc đồ đẹp, nó ước ao một bộ đồ thật đẹp. Nó nghĩ, nãy nó ước được ăn, và đã được ăn. Giờ nó ước được áo đẹp, giày đẹp..không biết có như ý không. Nó bóc bịch trứng cút ra ăn tiếp. Dù đã no nê nhưng trứng cút là món ăn thần thánh của nó, ăn mấy vẫn không ngán, đặc biệt là lúc này còn ăn vì một lý do cao cả.
Nó ăn đến cái trứng cuối cùng.
Không thấy gì.
Chợt có đám đông láo nháo và nhạc xập xình trỗi dậy.
Em ơi hãy lắng nghe anh này...!
Yêu anh đi em...anh không đòi quà
Chia tay...anh không đòi lại quà
Con Cúc thấy một đám con trai bu theo một cô gái ăn mặc rất đẹp. Cô này vừa đi vừa quăng đồ lung tung. Nào là Iphone6, Ipad, đồng hồ, nhẫn, mắt kiếng, túi xách. Quăng hết phụ kiện thì cô lột đến áo quăng. Cô quăng từ áo khoác, đến áo thun..chỉ còn độc cái áo lót là không quăng. Rồi cô cởi bốt quăng nốt. Cái đám con trai kia chạy theo lượm mệt nghỉ, chúng lượm mấy món phụ kiện mắc tiền, mấy cái điện thoại, máy tính bảng cô quăng. Tuyệt nhiên không có đứa nào lượm áo hay giày cho cô cả. Mấy thằng quay phim, chụp hình. Mấy thằng đọc rap. Cô nàng cứ lạnh lùng bước đi, vừa đi vừa lột. Con Cúc băn khoăn không biết đến chỗ nhà thờ thì cô còn mặc gì trên người. Đám đông bu quanh hò hét.
Em ơi hãy lắng nghe anh này...!
Yêu anh đi em...anh không đòi quà
Chia tay...anh không đòi lại quà
Rải rác trên đường chỗ thùng rác công cộng là cái áo khoác, chỗ nắp cống là đôi bốt, chỗ vũng nước là cái bóp đầm.
Không có dấu hiệu ai kia quay lại lượm.
Con Cúc đứng một lúc.
Dòng xe vẫn inh ỏi.
Người người vẫn lại qua.
Ồ! Ứng nghiệm! Con Cúc đã tìm ra sự huyền diệu trong bịch trứng cút. Nó, bằng vận tốc của một tay tổ lái đang bị công an đuổi, lượm cả áo lẫn bốt lẫn bóp đầm. Nó ướm thử. Vừa y. Trời ơi! Ứng nghiệm thật rồi.
Nó nhìn nó qua lớp của kiếng của trung tâm thương mại. Nó thấy nó đẹp lạ lùng. Cũng áo khoác này, cũng bốt da này, cũng bóp đầm này, lại thêm cái mũ kết hếch nghiêng rất cá tính nữa này. Duy chỉ có cái thúng đựng trứng cút bên hông là không ăn nhập gì với bộ dạng của nó hiện tại.
Nó mừng quá, nó chưa bao giờ được mặc đẹp như thế.
Nó ngồi ngắm nó qua lớp kiếng. Nó biết có mấy người cũng đang nhìn nó, không rõ nhìn nó vì nó đẹp hay là ..muốn mua trứng cút mà không dám hỏi vì nó quá đẹp, quá sang. Nó luôn thèm được sang, được đĩnh đạc vào những chỗ sang trong những bộ cánh xa hoa. Giờ nó sang rồi, sang lắm, mode lắm. Nó nghĩ 'hay là mặc vầy vào bán trứng cút trong Vinpearl có khi sẽ đạt doanh thu cao'.
Càng ngày càng nhiều người nhìn nó, nó hểnh mũi.
Rồi chợt nó ước gì Thắng đang nhìn nó trong lúc này, trong lúc nó đẹp đẽ thế này.
Thắng là thằng nó yêu thầm từ lúc học lớp 10. Hai năm nay, nó chỉ dám nhìn Thắng từ xa, nhất là Thắng chơi bóng rổ trong sân trường, nó từng ước ao sẽ lau mồ hôi cho Thắng. Cúc bao giờ nó nói chuyện với Thắng. Mà nói nào ngay thì nó có là gì đâu, nó chả có gì sánh với đám hotgirl lúc nào cũng bu đen bu đỏ theo 'ảnh', chụp hình chung với 'ảnh' up facebook rồi xoe xóe bảo đó là bồ tao. Nó thích Thắng ở chỗ học giỏi nè, nam tính nè, lại không hút thuốc, rượu bia như mấy thằng khác trong lớp.
Con Cúc nhìn nó từ trên xuống dưới một lần, khẽ vuốt lại mái tóc, hẩy hẩy cho bớt gầu. Nó hít một hơi dài, gương mặt toát lên vẻ cương quyết, lấy bịch trứng cút mới ra. Ăn.
Chưa bao giờ nó tin vào sự diệu kỳ như hôm nay.
Trứng cút thần thánh.
Trứng cút vĩ đại.
Muối tiêu mới ngọt ngào làm sao.
Để cho điều ước trở thành hiện thực một cách chắc cú. Nó cẩn thận ăn hết luôn cả bịch muối tiêu.
Quyết tâm lắm !
Nó chờ.
Chờ.
Dòng người vẫn qua lại.
Chuông lễ vang vọng lần 2. Lễ thứ 2, có ca nhạc, có hài kịch.
Nhưng Thắng mà không xuất hiện thì nó chỉ thấy bi kịch. Nó đang đẹp thế này mà, lồng lộng thế này mà.
Và..
Trong dòng người vẫn lại qua đó.
Nó thấy cái bóng dáng quen thuộc. Trên chiếc xe đạp quen thuộc.
'Đúng ấy rồi' Nó reo lên trong lòng.
Thắng đang rạng ngời đạp xe về phía nó. Gương mặt điển trai rám nắng đang lung linh huyền ảo còn hơn hàng ngàn hàng vạn ánh đèn Noel.
Nó dụi mắt để khắng định lại một lần nữa, rằng nó không mơ. Nó lấy hũ muối tiêu đập đập vô đầu nghe cốp cốp.
Là thật!
Nó quýnh quáng chỉnh trang, đạp cái thúng sang một bên.
Thắng đang nhìn về phía nó, cười thật tươi.
Nó đang run, chân nó run, chắc vì đôi bốt mang chưa quen, hay chắc là vì Thắng đến?
Nó băng ra lòng đường đón Thắng.
Chợt ! (nó ghét 'chợt', mà cái này đúng là 'chợt' thiệt, 'chợt' theo kiểu thình lình)
Một chiếc xe hơi từ đâu đỗ xịch lại. Tình cảnh và vị trí bây giờ chính xác là:
Thắng (luôn luôn đẹp) --- Xe hơi (nhìn bóng bóng chứ không đẹp)--- Cúc (đang rất đẹp).
Nó chưa kịp làm gì thì cửa xe mở. Một cậu con trai trạc tuổi nó bước ra, rồi tót lên yên sau xe của Thắng, hai tay vòng qua ôm eo.
Ơ !!!!!
Con Cúc chưng hửng. Nó lại dụi mắt. Nó thấy cậu kia nói với Thắng.
- Anh có mệt không?
- Không! Đi chơi với em sao mệt được.
Thắng đạp xe ngang qua con Cúc. Rõ ràng, rất rõ ràng, nó thấy cậu kia ôm eo Thắng.
Chợt! (lại 'chợt', nhưng cái 'chợt' này làm mặt nó dãn ra, bừng tia hy vọng). Xe dừng lại ngay trước mặt nó.
- Ủa, Cúc, bạn ở đây à? Đi với ai thế? Thắng hỏi.
Nó sững người. 'Ảnh biết tên mình, chời, ảnh CÓ biết mình'
Mãi mới lắp bắp
- Cúc đi có mình à.
Nó cảm thấy mặt nó nóng bừng.
Thắng mỉm cười quay ra phía sau nói
- Đây là Cúc, bạn học chung trường với anh. Còn đây là Long, bạn trai mình.
Con Cúc nghe lùng bùng lỗ tai, tựa như chuông nhà thờ phía xa xa kia mà lại kê ngay bên lỗ nhĩ nó gõ vậy. Mắt nó nhòe đi, loáng thoáng thấy Thắng đạp xe đi, còn ngoảnh lại vẫy vẫy tay
- Noel vui vẻ nhaaaaa
Chữ 'nha' kéo dài thành echo vang thật vang trong đầu nó. Nó lại nghe giọng cậu Long gì đó
- Bai Cúc nhaaaa
Lại 'nha' echo!
Nó ngồi phịch xuống. Lòng hỗn độn khó tả.
Ngoái theo cái xe đạp kia, nó thấy 'người ngồi sau' lấy khăn giấy lau mồ hôi cho 'người ngồi trước'.
Lại lau mồ hôi!!!!
Con Cúc thấy mắt nó cay cay. Nó thề là nó không để muối tiêu văng lên mắt. Sao mắt nó vẫn cay.
Nó bần thần vơ cái thúng. Vác lên hông. Đôi bốt giờ đã cởi ra quăng luôn vào trong thúng. Nó thất thểu đi ngược hướng với Thắng. Nó thấy cái xe hơi cũng quay đầu vòng ngược lại như nó. Lúc này nó đi bộ nhanh hơn xe hơi. Nó thấy nó qua thành xe bóng loáng. Nó thấy mắt nó ngấn lệ, mà miệng nó nhoẻn cười. Nó ngoái lại, xe đạp Thắng vẫn xa xa, vẫn cái cử chỉ lau mồ hôi. Tự nhiên, nó thấy vui. Nó không hiểu nó nữa rồi. Nhưng nó hiểu ánh mắt và nụ cười của Thắng.
Bốp!
Nó té xấp xuống đất, đầu gối đau khôn tả. Nó ngước mắt lên thấy có mấy thằng trạc tuổi nó đang bưng cái thúng trứng cút của nó vừa chạy vừa cười hô hố.
Nó nén đau đứng dậy đuổi, miệng la
- Cướp ! Ăn cướp !!!
Dòng người vẫn qua lại.
Nó đuổi theo một đoạn thì bọn kia quăng cái thúng xuống đất, chạy biến vào đám đông đang lũ lượt kéo vào nhà thờ.
Nó ngồi bệt xuống lượm từng bọc trứng cút vương vãi cho vào thúng. Có mấy trái bị bể, nó phải bỏ ra, rồi chêm mấy trái chưa bể ở bọc khác vào cho đủ chục.
Một người cúi xuống nhặt phụ nó.
- Bà có sao không? Người đó quay lại hỏi.
- Hồng!! Bà đó à?
- Ừ! Bà có sao không? Hồng hỏi lại, giọng lúng búng vì trên miệng còn ngậm hờ điếu thuốc cháy dở. - Không sao, tui cám ơn, bà đi chơi lễ hả?
- Chơi gì, ở nhà buồn đi dòng dòng thôi.
Hồng đỡ nó dậy. Hai đứa ngồi xuống cái ghế đá gần đó.
- Mẹ, bọn mất dạy! Con Hồng chửi. Bà đau chỗ nào?
Cúc xoa xoa cái đầu gối
- Không sao! Chắc trầy sơ thôi.
- Gì mà không sao? Tui thấy từ đầu bà bị tụi nó xô một cái quá mạng. Bọn chó chết đó mà để tui gặp lại thì ...má...
Con Hồng bỏ lửng câu chửi khi nhìn thấy khóe mắt ướt của Cúc.
Cả hai im lặng.
Một lúc thì con Cúc mở lời
- Cám ơn bà nha!
- Ơn nghĩa gì, bạn bè mà. Bà ngày nào đi học về cũng bán hả?
- Ừ, Chủ Nhật thì tui bán cả ngày, chỗ phố Tây.
- Bà cực quá ha!
- Cũng quen rồi.
Lại im lặng.
Con Cúc thấy Hồng đang nhìn nó qua làn khói thuốc. Một cái nhìn quan tâm.
Nó khẽ cười.
- Bà dí tụi nó đổ mồi hôi nè. Hồng vừa nói vừa lấy tay gạt nhẹ bên trán Cúc.
- Cám ơn bà!
- Ơn nghĩa gì mà cám ơn hoài thế.
- Bà ăn trứng cút hen tui mời bà ăn.
- Tui ăn rồi lấy gì bà bán?
- Hôm nay lễ, bán buôn gì, tui đãi bà cả thúng luôn nha.
Hồng cười vang.
- Vậy nhậu đi, chứ ăn trứng cút mà không có bia thì chán lắm. Bà đãi tui trứng cút, tui đãi bà nhậu chịu không?
- Tui đâu có biết uống bia.
- Không sao, Sting dâu cũng được..đi ..gần đây thôi.
Con Cúc đứng dậy, chân nó sụm một cái vì vẫn còn đau. Hồng một bên xốc nách nó, một bên quàng cái thúng.
Con Cúc với tay giựt điếu thuốc trên miệng Hồng quăng vào thùng rác.
- Bà hút nhiều không tốt đâu! Không phải cứ hút thuốc là người lớn đâu.
- Ừ! Biết rồi.
Hồng bẽn lẽn gãi đầu, điệu bộ gãi gãi mái tóc ngắn cũn của Hồng khiến Cúc bật cười.
Nó bước cà nhắc cùng Hồng hòa vào đám đông.
Nó nghe Hồng nói lí nhí
- Biết bà bữa giờ, nay mới nói chuyện và đi nhậu đó.
Đêm Noel Sài Gòn không lạnh.
Diêm không cần đốt hết.
Trứng cút sẽ ăn xong.
24/12/2014